Khóc bởi là hòn đá vô tri chứ đâu phải tội phạm nguy hiểm mà huyện rầm rộ cưỡng chế bắt đá về huyện rồi nhốt trong cũi sắt giam giữ, oan ức quá!…
– Đêm khuya, Ngọc Hoàng đang yên giấc bỗng nghe tiếng khóc vừa uất ức vừa não nùng. Ngài gọi Nam Tào:
– Ngươi xem dưới trần có việc gì oan khuất mà tiếng khóc nghe lạ lùng quá!
Nam Tào bay xuống thị sát, xong về báo là đá khóc. Ngọc Hoàng ngạc nhiên:
– Người khóc chưa đủ sao mà đến loài vô tri như đá cũng khóc. Tại sao?
– Dạ ở huyện Chư Sê, tỉnh Gia Lai. Thần dọ hỏi có phải ngươi bị đập cho nát, bị chẻ, bị cưa đau đớn mà khóc không thì đá bảo phận đá chịu vậy là chuyện thường, vinh hạnh thì được đặt nơi cao sang làm vật trang trí, không thì lót đường cho thiên hạ đi cũng là bổn phận, có gì mà khóc. Khóc bởi là hòn đá vô tri chứ đâu phải tội phạm nguy hiểm mà huyện rầm rộ cưỡng chế bắt đá về huyện rồi nhốt trong cũi sắt giam giữ, oan ức quá! Hòn đá vô tri hiền lành sao bị đối xử như súc vật, bị bỏ vào cũi, đặt chình ình giữa sân huyện đường, giam như thú dữ để mọi người xem, nhục quá.
Không tin nổi, Ngọc Hoàng gằn giọng:
– Sao lại có chuyện quái đản như vậy, cái cũi này nếu có thì phải dành cho bọn nào ra lệnh giam hòn đá chứ đâu phải dành cho hòn đá, phải đập cái cũi và giải phóng ngay hòn đá.
Nam Tào vội quỳ tâu:
– Theo ngu ý của thần thì nên giải phóng hòn đá còn giữ nguyên cái cũi xem như một chứng tích lịch sử cần bảo tồn. Trên đó ghi: tại nơi này, với cái cũi này, huyện này đã từng giam nhốt hòn đá. Đây là một việc cổ kim, đông tây chưa từng có, mà trí óc dẫu phong phú cỡ nào cũng không tưởng tượng nổi!
Theo Làng Cười