Anh chàng lái xe đi tìm khách sạn ở một thành phố lạ để ngủ qua đêm.
Đang loay hoay chạy tới chạy lui thì nhìn thấy một cụ bà tóc bạc trắng, trông hết sức phúc hậu. Anh ta thò đầu ra ngoài xe hỏi thăm đường.
– Cụ ơi, làm ơn chỉ đường cho cháu tới khách sạn Mặt Trời Vàng!
Bà cụ mỉm cười, ánh mắt đầy thân thiện sau gọng kính lão:
– Ồ, anh cho già đi cùng rồi già chỉ cho.
Anh lái xe vui vẻ mời cụ lên xe đi cùng. Theo tay cụ bà chỉ anh lái xe rẽ qua nhiều con phố, nhiều ngã tư đèn xanh, đèn đỏ… cứ như vậy được chừng khoảng 12 km, đến trước một căn nhà nhỏ, cây cỏ mọc um tùm, bên trong có ánh đèn le lói, trông hết sức “liêu trai”, bà cụ khẽ khàng:
– Hãy dừng xe ở đây đi chàng trai!
Anh lái xe thoáng chút lo âu, giọng anh thảng thốt:
– Thưa cụ chỗ này u tịch quá, đâu phải là khách sạn Mặt Trời Vàng!
– À đây là nhà của già. Còn cái khách sạn mà anh muốn đến thì hãy quay lại 11 km, gần chỗ ban nãy, rẽ trái vài chục mét là nhìn thấy!