Kiến thức Con người Xử lý vấn đề khi đồng nghiệp là một kẻ phá hoại...

Xử lý vấn đề khi đồng nghiệp là một kẻ phá hoại ngầm

22
Mark rơi vào một tình huống trớ trêu: Buổi thuyết trình sắp diễn ra, nhưng anh không thể nào tìm được file tài liệu mà mình cần? Ai đã chơi khăm Mark? Liệu anh có vượt qua được thử thách này để giữ vững vị trí của mình hay không? Nếu bạn là Mark, bạn sẽ làm gì trong tình huống này?
Phần mềm kế toán MISA SME – 27 năm số 1 Việt Nam

Một người thích thể hiện
Khi các vị giám đốc cấp cao đều đã đến đông đủ, Paul O’Rourke – người đứng đầu bộ phận – đưa mắt nhìn Mark đầy thiện cảm. Đột nhiên Mark cảm thấy thiếu tự tin, và anh bất giác mỉm cười.
“Chúng ta vừa hoàn thành việc đàm phán với sáu công ty trong mảng bán lẻ” – Nicole bắt đầu ngay sau khi ánh điện mờ đi. Slide trình chiếu nêu ra một vài đối thủ cạnh tranh nhỏ hơn của Millhouse trong ngành công nghiệp may mặc. “Trong số ba công ty còn lại mà chúng ta đang theo đuổi, Millhouse là công ty lớn nhất.”
Nicole ung dung trình bày hết những nội dung trong phần của mình, còn Mark bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn. Đó toàn là những thông tin cũ rích – anh nghĩ. Tại sao lại cứ khai thác nó nhỉ? Anh liếc nhìn những khuôn mặt đang tràn đầy kì vọng.
“Như các vị ở đây có thể nhớ lại, năm ngoái chúng ta đã suy đoán về việc liệu Millhouse có khả năng sẽ tiếp tục giấc mơ bành trướng bằng việc thực hiện thêm bất kì vụ mua lại nào nữa không”, cô nói. Tiếp sau đó, ánh mắt của cô trở nên sáng hơn bất kì lúc nào, Nicole nhấp chuột vào một slide mà Mark chưa từng nhìn thấy. Đó là một biểu đồ cơ cấu. “Gần đây tôi phát hiện ra rằng Millhouse đang cân nhắc việc tái tổ chức cơ cấu, và đây là diện mạo mới có thể về cơ cấu tổ chức của họ.”
Hoàn toàn choáng váng, Mark nhìn lại xung quanh một lần nữa. Một vài vị giám đốc đang chăm chú nhìn màn hình với ánh mắt đầy tò mò.
Paul mở lời: “Tôi thấy rằng cơ cấu tổ chức mới này có vẻ khá gọn nhẹ, hơn hẳn trước đây. Dường như họ đang dự định sẽ thuê ngoài (outsource) một vài hoạt động của mình.”
Lập tức mọi người bắt đầu tranh luận, như thể một nhóm những nghị sĩ hùng biện mà ai nấy đều khăng khăng bảo vệ chính kiến của mình. Nicole ra hiệu yêu cầu mọi người im lặng trở lại và bắt đầu trả lời các câu hỏi nghi vấn – lần lượt từng câu một – những câu hỏi này ngốn hết phần lớn thời gian còn lại của cuộc họp.
Lúc đó, Mark biết rằng anh nên tham gia vào, nhưng đầu óc anh hoàn toàn quay cuồng. Đó chính xác là những thông tin đang nằm trong file dữ liệu mà anh đã cất công tìm kiếm. Tại sao Nicole lại có nó, và tại sao cô ấy không chia sẻ nó với anh? Vào lúc 2h chiều, Paul lại là người lên tiếng chốt lại cuộc họp, tuyên bố rằng việc triệu tập cuộc họp tiếp theo sẽ diễn ra vào tuần tới.
Mark vô cùng tức giận khi các vị điều hành đều đã ra khỏi căn phòng. Thậm chí cứ cho là Nicole không hề giấu giếm những thông tin quý giá kia, nhưng tại sao cô lại chèn thêm những dữ liệu quan trọng như vậy vào bài thuyết trình mà không thèm nói với anh nửa lời? Cô ấy là đồng nghiệp kiểu quái gì vậy?
“Giỏi lắm, nhà thám tử” (gián điệp thông tin doanh nghiệp) – trên hành lang, Mark còn nghe thấy Paul tán thưởng Nicole.
Mark cố nén giận. Anh phải mặt đối mặt, nói chuyện thẳng thắn với cô ta vào một lúc nào đó – vì lúc này đang có mặt Paul. Vì thế anh đành trì hoãn chuyện này lại. Để tới khi chỉ có hai người.

Kẻ vượt mặt
Nửa giờ sau, Paul sải bước vào văn phòng của Mark. “Này Mark, anh biết đấy, tôi nghĩ là chúng ta cần biết rõ hơn về đường đi nước bước tinh khôn của Millhouse. Tôi băn khoăn không biết liệu anh có thể liên lạc với bạn của anh, ngài Beasley ở bên đó được không? Có lẽ bữa trưa là một ý kiến hay, hãy tìm hiểu xem bạn của anh đang nghĩ gì. Tôi muốn khi đã bước vào cuộc chơi, chúng ta cần phải hiểu rõ đối thủ.”
Mark không trả lời ngay lúc đó. Anh cảm thấy không mấy thoải mái về lời đề nghị của Paul. Trên hết, anh coi Ian như là một người bạn của gia đình, chứ không chỉ là một đối tác kinh doanh. Nhưng Paul lại là sếp của anh. “Chắc chắn rồi, thưa ngài”, Mark trả lời.
“Nếu có thể, hãy gọi sang văn phòng của ông ấy ngay bây giờ? Hãy nói chuyện với ông ấy càng sớm càng tốt. Cảm ơn anh, Mark.”
Mark nhấc điện thoại lên để gọi sang trụ sở công ty Millhouse. Vừa gọi nhưng anh vừa thầm mong rằng Ian đã rời khỏi văn phòng rồi, nhưng chẳng mất nhiều thời gian, người trợ lý đã nối máy cho anh gặp Ian.
“Ồ chào cháu, Mark!” Ian tỏ vẻ hết sức vui mừng khi nghe thấy giọng nói của anh, “mọi việc đều ổn cả chứ?”
“Cháu có một văn phòng rất tuyệt, với cửa sổ nhìn về phía Nghị viện và tòa nhà của chú,” Mark nhẹ nhàng đáp, “và cháu vừa được giao một nhiệm vụ quan trọng đầu tiên. Trước hết, cháu muốn có một bữa ăn trưa với chú. Cháu nhận phụ trách một nhóm bán lẻ, và cháu muốn biết liệu mình có thể tiến tới đàm phán với công ty của chú không? Lúc nào cháu có thể gặp được chú ạ?”
“Ồ, chú ngạc nhiên vì điều cháu nói. Vừa mới tuần trước, chú đã nhận được email từ một trong số những bạn đồng nghiệp của cháu, cô Nicole Collins. Cô ấy cứ khăng khăng đòi gặp chú. Cháu sẽ đi cùng cô ấy chứ?”
Nghe tới đây, thiếu chút nữa Mark nôn chiếc bánh dăm bông mà anh vừa ăn lúc trưa. “Ồ, vậy ạ? Cháu cũng nghĩ mình sẽ cố gắng phối hợp tốt cùng cô ấy.”
“Chú sẽ dặn trợ lý kiểm tra lại lịch và sắp xếp nhé, có lẽ là tuần sau. Thực sự thì chú rất vui khi cháu gọi điện.”
Mark gác máy và đi về phía phòng làm việc của Nicole. Anh bước vào mà chẳng thèm gõ cửa, sau đó cánh cửa đóng sầm sau lưng anh.
“Nicole, tôi muốn cô biết rằng Paul vừa yêu cầu tôi có một buổi gặp mặt riêng với ngài Ian Beasley. Ông ấy là bạn của tôi, của gia đình tôi. Cô đang liên lạc với ông ấy phải không, về chuyện gì vậy?”
Nicole rời mắt khỏi bàn làm việc và ngước mắt nhìn Mark. Má cô bắt đầu ửng đỏ, “sẽ không có chuyện anh đến gặp ông ấy mà không có mặt tôi đâu Mark ạ!” Rồi cô tự tin đứng dậy. “Tôi đã làm việc miệt mài ở bộ phận này, và đổ biết bao công sức vào dự án Millhouse từ rất lâu rồi. Nếu anh nghĩ anh có thể cướp nó khỏi tay tôi, thì anh sẽ sớm phải nghĩ khác thôi!”
Mark nghĩ đã đến lúc phải thành thật, thẳng thắn với nhau. “À, tôi hiểu. Chính vì vậy mà cô định sẽ giành lấy hầu hết mọi công trạng về mình, phải vậy không?”
“Hầu hết mọi công trạng ư?” – Nicole cười như thể đang thách thức và nhạo báng người bạn đồng nghiệp – “Tôi sẽ cố gắng để giành lấy tất cả mọi thành tích về mình!”
Nét sửng sốt hiện rõ rệt trên khuôn mặt Mark. “Bình tĩnh nào Mark, trông anh có vẻ hơi căng thẳng đấy,” giọng cô ta rất đắc thắng khi bước qua anh, thêm một cử chỉ tỏ vẻ khiêu khích, cô ta bước qua Mark và bỏ ra ngoài.
Mark đi theo Nicole, và thấy cô rẽ ở góc hành lang. Đầu óc anh quay cuồng, rối như tơ vò. Anh siết chặt bàn tay, và cảm thấy thật ngột ngạt. Nếu cánh cửa văn phòng Nicole không bằng kính, thì nó đã ăn một cú đấm của Mark.

Giọt nước tràn ly
Vẫn bị choáng váng bởi những lời nói của Nicole, tim đập mạnh, Mark chậm rãi bước về phía văn phòng của Paul. Anh cảm thấy như mình đang lạc vào một giấc mộng và không biết khi gặp Paul, mình sẽ phải nói những gì. Nhưng một điều gì đó thôi thúc khiến anh nhất định phải nói. Phải nói điều gì đó.
Đang nghe điện thoại, nhưng Paul vẫy tay ra hiệu mời Mark vào.
“Tôi có thể xin ngài một phút được không” – Mark khó nhọc cất lời sau khi Paul nghe điện thoại xong. Đây là một việc hoàn toàn mới với Mark.
“Chắc chắn rồi,” Paul nói, tỏ ra rất kiên nhẫn và hỏi lại “Có chuyện gì thế anh bạn?”
“Tôi cần biết một vài điều khi làm việc với Nicole.” Mark thấy giọng nói của mình thật khó nghe.
“Có chuyện gì không ổn à, Mark?” – Paul hỏi.
“Xin phép ngài tôi có thể đóng cửa được không ạ?”
“Ở đây, chúng ta phải tuân thủ nguyên tắc để cửa mở anh bạn trẻ ạ”, Paul trả lời có đôi chút đề phòng, “nhưng nếu làm như vậy khiến anh cảm thấy thoải mái hơn thì cứ làm đi.”
Mark hít thở thật sâu khi cánh cửa kính đã đóng lại. “Tôi đã liên lạc với Ian Beasley, và ông nói rằng Nicole đã sớm liên lạc với ông để gợi ý một buổi gặp mặt. Trên thực thế, có vẻ như cô ấy đã rất… rất cố gắng để xây dựng một mối quan hệ tốt với Beasley kể từ khi Patrick rời đi, và trước khi tôi được tuyển dụng vào đây. Theo như tôi hiểu thì tôi được vào làm ở vị trí này, một phần nhờ vào sự tác động của những mối quan hệ.”
Mark tiếp tục diễn tả lại nỗi kinh ngạc của mình với bài thuyết trình của Nicole, trong anh đang diễn ra cuộc đấu tranh giữa một bên là sự tức giận chỉ trực trào ra và bên kia là sự lúng túng đang đặt anh vào một tình thế khó xử. Anh cảm thấy mình như thể một cậu bé vừa chạy một mạch đến chỗ ngài hiệu trưởng tố cáo tội trạng của tên du côn. “Tôi phải nói rằng, tôi có đôi chút lo lắng về cách hành xử của cô ấy, thưa ngài. Có lẽ cô ấy vừa trải qua một ngày tồi tệ, nhưng …”
“Cậu có muốn tôi nói chuyện với cô ấy không?” Paul ngắt lời, rõ ràng ông có vẻ đang phát cáu lên khi nghĩ đến viễn cảnh phải đứng ra làm trung gian hòa giải.
“Không, điều đó không cần thiết,” Mark trả lời, cố gắng tỏ ra vững tin – “tôi chỉ muốn chắc chắc ông hiểu chuyện gì đang xảy ra. Còn về phần mình, tôi tin mình có thể chiến đấu tốt trong trận chiến của chúng tôi.”
“Tôi rất vui khi nghe anh nói vậy,” Paul trả lời, phần nào cảm thấy bớt căng thẳng – “tôi cũng nhận thấy rằng Nicole là một phụ nữ trẻ đầy tham vọng, nhưng rồi anh sẽ phải học cách trân trọng những kết quả cô ấy đạt được. Và tôi cũng vậy.”
Bạn đã từng bao giờ bị rơi vào hoàn cảnh của Mark chưa? Nếu có, bạn đã hành động như thế nào? Hãy gửi ý kiến của bạn cho chúng tôi, phản hồi của bạn sẽ được xử lý một cách nhanh nhất. Đó sẽ là những đóng góp để chuyên mục Harvard’S ngày càng hoàn thiện với những tình huống trong công ty mà bất cứ ai cũng có thể từng gặp phải.

Theo Tuần Việt Nam

Đánh giá bài viết
[Tổng số: 0 Trung bình: 0]
Bài viết này hữu ích chứ?
Không